Hôm nay là một ngày nóng nực :(
Nhìn đâu cũng thấy nắng. Nắng trắng. Nắng lóa mắt.
ĐI từ trường về nhà, nhìn thấy ngã tư với đèn đỏ 50 giây chợt thở dài. Cả ngã tư, ai cũng nóng, cũng mệt, cũng muốn chạy thoát khỏi ngã tư đông đúc nằm phơi mình dưới cái nắng 35-36 độ không một bóng cây.
Chẳng thế mà chỉ một chốc đã thấy còi bấm inh ỏi sau lưng. Ngước lên nhìn, thấy đồng hồ đếm ngược chỉ 10 giây. Ô hay, còn 10 giây thì sao lại bấm còi? Chẳng biết nơi khác thế nào (mình đi miền Nam cũng chưa từng gặp) nhưng ở đây, giữa lòng Thủ Đô, có 1 luật bất thành văn được đặt ra bởi những con người từ công nhân thợ hồ đến trí thức học sâu hiểu rộng, rằng đèn đỏ còn dưới 10 giây là được đi. Đường vắng, người ta cứ điềm nhiên chạy. Hàng đầu không muốn đi thì phải nhường đường cho xe sau chạy trước.
Mà mình thì ở hàng đầu.
Một tiếng còi. Hai tiếng, rồi ba, bốn... nói ví von một chút thì còi xe đang hòa tấu sau lưng râm ran như tiếng ve đầu hè (gần đây ve cũng vắng rồi...). Nhưng mà, mình không đi.
Còi xe tiếp tục kêu. Chợt nhận ra có gì đó hơi khác lạ, mình nhìn sang 2 bên. Và ngạc nhiên. Và............ cảm động.
Tất cả các xe ở hàng đầu đều đứng yên.
Thông thường bộ phim sẽ chạy tiếp với cảnh các xe hai bên phóng ào đi, xe phía sau luồn lách lên trên và khi đi qua mình, người "tử tế" thì tặng cái lườm nguýt, người không vướng bận khẩu trang che nắng thì gửi tặng 1 câu "dở hơi".
Ấy thế mà, hôm nay lại không như vậy.
Mình quay sang nhìn những người đứng bên trái. Điềm nhiên. Quay sang bên phải. Kiên nhẫn.
Và trời thì vẫn nắng, còi vẫn tiếp tục kêu. 4 - 3 - 2 - 1......... đèn xanh. Tất cả các xe hàng đầu phóng đi. Ngã tư được giải phóng, mọi người tiếp tục chạy trốn khỏi cái nắng trên đầu...
Quả thực chỉ là một chuyện bé xíu.
You are not alone~♪
(Ảnh được lấy từ đây)
Saturday, August 27, 2011
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment